Sống ở thành phố nhộn nhịp nhiều năm, bỗng dưng tôi không muốn rời xa nó mà quay về lại nơi rừng núi buồn chán. Nhưng tôi cũng cho nó một cơ hội và vui vẻ quay về nơi phố núi này.
Khung cảnh chốn cao nguyên giúp tôi khám phá thêm con người của tôi: hóa ra tôi cũng có thể sống được với tĩnh lặng của thiên nhiên. Không phải chỉ sống, mà còn giao cảm nữa. Tôi có thể nói chuyện được với mặt trời, nó chào tôi rạng rỡ buổi sáng, nó im lặng huyền bí buổi chiều, nhắn tôi đừng mơ. Cả một thế giới xôn xao ngôn ngữ, gió trên cao, lá khô dưới đất, con hươu đùa nghịch, con khỉ đánh đu, con nai vểnh tai, con sơn dương đọ sừng, mây trôi giữa lòng suối...
Tất cả đều nói cả đấy, và tất cả đều hiểu ngôn ngữ của nhau, hiểu nhau hơn người hiểu người, hơn người khác hiểu tôi.
Khung cảnh chốn cao nguyên giúp tôi khám phá thêm con người của tôi: hóa ra tôi cũng có thể sống được với tĩnh lặng của thiên nhiên. Không phải chỉ sống, mà còn giao cảm nữa. Tôi có thể nói chuyện được với mặt trời, nó chào tôi rạng rỡ buổi sáng, nó im lặng huyền bí buổi chiều, nhắn tôi đừng mơ. Cả một thế giới xôn xao ngôn ngữ, gió trên cao, lá khô dưới đất, con hươu đùa nghịch, con khỉ đánh đu, con nai vểnh tai, con sơn dương đọ sừng, mây trôi giữa lòng suối...
Tất cả đều nói cả đấy, và tất cả đều hiểu ngôn ngữ của nhau, hiểu nhau hơn người hiểu người, hơn người khác hiểu tôi.






Lúc còn nhỏ, mình cứ nghĩ nhà chỉ là một nơi có bốn bức tường vây quanh ngăn cách với mọi thứ xung quanh, hay một căn hộ vuông vuông nho nhỏ.
Lớn lên bước ra ngoài thế giới nơi mình sinh sống, mình mới nhận ra rằng nhà còn là sông núi, biển trời rộng lớn ngoài kia, hay đôi khi nhà chỉ đơn giản là cảm giác ở bên cạnh những người mình yêu quý.
Về lại với thiên nhiên, hòa mình vào núi rừng, ngắm bầu trời thoáng đãng đầy sao, rồi đắm mình vào ánh trăng đêm đó cũng là một hành trình về nhà, về với cát bụi, về lại với chính mình.
Để nhận ra rằng con người ta cần thiên nhiên biết bao, cũng như khi đi xa, ai cũng khát khao trở về căn nhà của mình.
Lớn lên bước ra ngoài thế giới nơi mình sinh sống, mình mới nhận ra rằng nhà còn là sông núi, biển trời rộng lớn ngoài kia, hay đôi khi nhà chỉ đơn giản là cảm giác ở bên cạnh những người mình yêu quý.
Về lại với thiên nhiên, hòa mình vào núi rừng, ngắm bầu trời thoáng đãng đầy sao, rồi đắm mình vào ánh trăng đêm đó cũng là một hành trình về nhà, về với cát bụi, về lại với chính mình.
Để nhận ra rằng con người ta cần thiên nhiên biết bao, cũng như khi đi xa, ai cũng khát khao trở về căn nhà của mình.
